聽(tīng)tīng雨yǔ--胡hú仲zhòng參cān
聽(tīng)tīng盡jǐn燈dēng前qián細(xì)xì雨yǔ聲shēng,,聲shēng聲shēng總zǒng是shì別bié離lí情qíng。。
何hé時(shí)shí斷duàn得dé閑xián煩fán惱nǎo,,一yī任rèn芭bā蕉jiāo滴dī到dào明míng。。
聽(tīng)雨。宋代。胡仲參。 聽(tīng)盡燈前細(xì)雨聲,聲聲總是別離情。何時(shí)斷得閑煩惱,一任芭蕉滴到明。